Đại Vương khinh thường: “Dù ta nuôi heo không tốt lắm thì bọn chúng làm gì được? Xấu nhất không phải là đóng cửa trang trại heo của ta sao, không nuôi heo được thì ta nuôi gà nuôi vịt, nuôi gì mà chẳng là nuôi? Ép ta không làm gì nữa cũng được, ta đi tìm bệ hạ xin tiền tiêu.”
Tiêu Phóng nhìn phụ thân, ánh mắt thẳng tắp: “Trong thư phòng của người có một bức tường chỉ là một lớp gạch ngoài, bên trong là gì người sẽ không quên chứ?”
Đại Vương kinh hãi, nhìn con trai lắp bắp: “Ngươi, ngươi, ngươi...”
Sao nó lại biết bức tường đó được xây bằng gạch vàng chứ?
“Nếu thật sự để bọn họ điều tra vương phủ chúng ta, thì có chịu được điều tra không? Một vạn con heo đến tay ta cũng là vào trang trại heo quan doanh, nếu không có gì bất ngờ, mấy huynh đệ chúng ta sẽ là người phụ trách trang trại heo quan doanh, Vương đại nhân nói có thể còn có phẩm cấp. Người cứ coi như bỏ tiền tiêu tai mua quan cho ta đi, dù sao tiền trong nhà cuối cùng cũng sẽ do ta tiêu mà.”
