Hải Đường nghe xong đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt không tốt, phẫn nộ bất bình:
“Bệ hạ nên giết quách đám Vương gia này đi, trên chiến trường còn có câu 'muốn bắt giặc phải bắt vua trước', nếu giết thẳng tay, còn sợ gì mấy thủ đoạn âm hiểm đó?”
Không ngờ nha, tiểu Hải ngươi cũng cực đoan thật đấy... Triệu Đô An liếc nàng một cái.
Hải công công cảm nhận được bàn tay chắt gái đang xoa bóp vai mình, nghe vậy lại cụp mí mắt xuống, bực bội nói:
“Bớt nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đi, Bệ hạ hiện giờ bị nghịch đảng bôi nhọ, mang tiếng giết huynh giết cha, nhưng dù sao cũng chưa từng làm. Tĩnh Vương dù sao cũng là thúc bá của Bệ hạ, chỉ cần ngoài mặt không làm chuyện quá đáng, ngấm ngầm thủ đoạn có đen tối đến đâu, chẳng lẽ lại kiếm cớ giết đi? Thật muốn Bệ hạ mang tiếng xấu muôn đời sao?”
