Bên bờ Hỗn Độn Hồ, một thân ảnh mở ra đôi mắt đã nhắm lại vạn năm.
Đôi mắt ấy không có con ngươi, chỉ có một vùng hỗn độn xoay tròn, tựa như vẻ mông lung thuở khai thiên lập địa.
“Ồn ào.”
Y nói, âm thanh tựa vạn khe núi vọng lại.
Thân ảnh ấy từ trong bùn lầy chậm rãi đứng dậy, hình dáng tựa vượn khổng lồ nhưng lại mọc sừng rồng, giữa lớp lông màu xanh đen quấn đầy rong rêu và những phù văn cổ xưa.
