Nói rồi, Ác La cầm lấy một khay thức ăn, buông tay để chiếc khay rơi xuống đất vỡ tan, linh thực vương vãi khắp nơi:
"Nếu bằng lòng từ bỏ tôn nghiêm mà ăn thức ăn dưới đất, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng bữa, chúng ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản."
Nghe những lời này, biểu cảm của nhóm Lật Chính trở nên vô cùng bất lực.
Mới yên ổn ăn cơm được hai ngày, chuyện bắt nạt lại tới nữa rồi.
“Cho nên, tiếp theo sẽ do chúng ta ăn trước, ăn xong mới tới lượt các ngươi. Ta tạm thời không rõ phân chia mạnh yếu tại trại huấn luyện Tuyết Cốc của các ngươi, cho nên lần này các ngươi tự mình sắp xếp, quyết định nhanh lên, đừng quên ở đây chỉ có mười lăm phút thời gian dùng bữa.”
Dứt lời, Ác La liền xoay người bắt đầu lấy linh thực.
Các tộc nhân đi theo bên cạnh hắn cũng nhao nhao hành động.
Những tân sinh còn lại của trại huấn luyện Thủy Cốc trật tự đi theo sau tân sinh Phá La tộc, chờ đợi lấy đồ ăn.
Thấy cảnh này, Lật Chính nhún vai:
“Các huynh đệ, trong từ điển của ta không có hai chữ ‘nhận thua’, hay là lại ‘cày’ thêm một lần nữa?”
“Phải cày chứ, cho bọn hắn chết đói, ta ghét nhất là bị bắt nạt.”
“Ta đã đặt trước hai miếng thịt linh ngư chỗ Vung Cần rồi, tối nay ăn thêm, chuẩn bị xông lên khô máu.”
“Tệ nhất thì chúng ta vẫn còn đồ hộp để ăn, không tin là không thi gan được với đám cháu chắt này.”
Đã quyết định không khuất phục quy tắc do Phá La tộc đặt ra, Lật Chính tuân theo chỉ thị của Tài Thần Gia trước khi rời đi.
Lần này, đám người trong nhóm Can Đế quyết định chủ động xuất kích.
Lật Chính cầm đầu quả quyết đứng ra, chỉ tay về phía Ác La ở đằng xa:
“Mẹ kiếp, cái tên... La gì đó kia, đặt khay cơm xuống cho ông đây!”
Nghe thấy tiếng hô quen thuộc này, biểu cảm của tân sinh các tộc tại trại huấn luyện Tuyết Cốc trở nên vô cùng đặc sắc.
Không cần nghĩ cũng biết, tiếp theo lại sắp bị tộc người chơi ép buộc tiến vào chế độ huấn luyện chịu đói rồi.
Những ngày lành khó khăn lắm mới được ăn cơm nóng, coi như đã hưởng thụ đến đầu rồi.
Đối mặt với Lật Chính đang lao tới, Ác La xoay người, tung một cước đá bay hắn, nhưng khay cơm trong tay cũng theo đó mà nghiêng đi.
Choang!
Khay cơm rơi xuống đất, linh thực vương vãi khắp nơi.
Sắc mặt Ác La trở nên vô cùng khó coi, tộc nhân bên cạnh hắn thậm chí không chút do dự, nhao nhao đặt khay cơm lên bàn ăn trống gần đó, xoay người lao về phía tộc người chơi đang đánh tới.
Ăn Đất theo sát sau lưng Lật Chính xung phong trở thành mục tiêu bị tấn công đầu tiên.
Một tân sinh Phá La tộc giơ nắm đấm, nện thẳng vào mặt Ăn Đất.
Đúng lúc này, một bóng người lao đến bên cạnh Ăn Đất với tốc độ nhanh hơn, giơ tay túm lấy nắm đấm đang giáng xuống của tên tân sinh Phá La tộc kia.
Ăn Đất đã nheo mắt chuẩn bị bị vả mặt, quay đầu nhìn lại, phát hiện kẻ thay hắn đỡ đòn này lại là oan gia cũ “Quỷ Đồng”.
“Đồng Tử?”
Quỷ Đồng không thèm để ý đến Ăn Đất, cười gằn nhìn tên tân sinh Phá La tộc đang vung quyền, dùng giọng khàn khàn nói:
“Quên nói cho các ngươi biết, trại huấn luyện Tuyết Cốc chúng ta cũng có một quy tắc: Muốn ăn thì mọi người cùng ăn... hoặc là, tất cả đều nhịn.”
Dứt lời, cánh tay Quỷ Đồng đột ngột phát lực, lôi cánh tay tên tân sinh Phá La tộc kia quăng sang một bên. Tên tân sinh bị quăng bay liên tiếp đâm đổ mấy chiếc bàn ăn, rồi ngã phịch mông xuống đất.
Làm xong tất cả, Quỷ Đồng quay đầu nhìn Lật Chính vừa bị đá bay rồi lại đứng dậy:
“Này, lại thêm một lần nữa, các ngươi còn trụ được không?”
“Nói thừa, ta có thể trụ đến chết! Tóm lại là tất cả nhịn ăn, đánh bọn hắn!” Lật Chính không chút do dự gật đầu nói.
Lời Lật Chính vừa dứt, các tân sinh của trại huấn luyện Tuyết Cốc như Tứ Đồng Tộc, Dạ Ưng Tộc, Hoàng Đồng Tộc nhao nhao ra tay tham gia chiến đấu.
“Các huynh đệ, đánh nổ bọn hắn!”
Đại chiến giữa học viên trại huấn luyện Thủy Cốc và trại huấn luyện Tuyết Cốc nổ ra ngay lập tức, trong lúc nhất thời, khay cơm và linh thực bay đầy trời.