Mộ Dung Linh Hi cắt đi một cành cây, nhánh cây phân nhánh kia chỉ còn lại hai thân.
“Bên ngoài lại có biến hóa lớn đến vậy sao? Ngay cả Đại Phụng cũng đã vong quốc... Thiên hạ Cửu Châu chia cắt ngàn năm, ở đời này lại sắp hoàn thành thống nhất rồi sao?”
Bát vương gia lẩm bẩm, ông vừa kinh ngạc trước đại thế, vừa đau buồn cho vận mệnh sắp tới của Đại Khánh.
Dù vị hoàng huynh kia đã giam cầm ông, trong lòng ông có vô vàn hận thù, nhưng suy cho cùng ông vẫn là người của hoàng thất, biết giang sơn của Mộ Dung gia sắp sụp đổ, trong lòng ông vẫn vô cùng bi thương và đau khổ.
“Đại Khánh vong quốc đã là chuyện đã định, chúng ta cũng nên rời đi thôi...”
