Bùi Sơ Vận nói: “Ta cứ không đi đấy, ngươi đuổi ta đi?”
Thịnh Nguyên Dao hừ lạnh: "Ta sớm đã nhìn ra, trước mặt người ngoài ngươi luôn tỏ vẻ cao lãnh quý nữ, giả làm bạch liên hoa thanh thuần."
"Thì đã sao?"
"Vậy ngươi có biết trong vườn của ta có bao nhiêu người làm việc không?" Thịnh Nguyên Dao huýt một tiếng sáo: "Không cần trốn nữa, ra đây hết đi~"
"Vèo vèo vèo~" Bên hồ, trong núi, không biết bao nhiêu hoa nông, thợ làm vườn, người tiếp đón, người quản lý, người bảo vệ từ đâu chui cả ra, khiến Thanh Dao Viên vốn không một bóng người bỗng chốc đông nghịt: "Lão bản."
