Khi Dạ Thính Lan "rời đi", kỳ thực nàng vẫn chưa hề rời đi.
Nàng chắp tay sau lưng, lơ lửng trên cao, lặng lẽ nhìn bộ dạng Lục Hành Chu vui vẻ ngâm nga khúc hát đi tìm dược liệu, khẽ bĩu môi, thần sắc có vài phần bực bội.
Nàng biết nam nhân kia vì sao mà cao hứng.
Chẳng phải chỉ là ôm một cái thôi sao, không biết có gì đáng mừng, lại còn hát lên nữa chứ... Bộ chưa từng ôm bao giờ chắc.
Trong bí cảnh, ôm nhau lăn lộn, ôm nhau tiến vào bụng rắn, ôm nhau chiến đấu rồi ôm nhau đi ra, còn ôm trên xe lăn, sự ái muội khôn cùng, bờ vai trần của ta còn bị hắn hôn nữa kia. Ngay cả khi cuối cùng rời khỏi bí cảnh, chẳng phải chính ta ôm hắn chui ra khỏi khe nứt không gian hay sao?
