Nguyên Mộ Ngư gật đầu nói: "Nếu đã vậy, hai nhà chúng ta từ hôm nay trở đi là đồng minh. Hiện tại chương trình không nhiều, việc đầu tiên cần làm là giữa các đồng minh không được ra tay với nhau, nếu gặp gian nan, có trách nhiệm tương trợ, thế nào?"
"Là lẽ đương nhiên." Huyền Nữ đưa tay ra: "Đập tay thề ước."
Nguyên Mộ Ngư cùng nàng đập tay, tượng trưng cho việc minh ước cơ bản đã được thiết lập.
Tuy rằng ma đạo lật mặt như lật sách, viết minh thư cũng chưa chắc có ý nghĩa gì, sự ràng buộc của việc đập tay thề ước lại càng lỏng lẻo hơn. Nhưng không thể phủ nhận đây quả thực là ước định được lập ra bước đầu trong tình huống lãnh đạo hai bên đều có ý muốn, mọi người tu hành đến bậc này, tự nhiên cũng cần chút thể diện, cũng nói đến nhân quả. Vì vậy chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, minh ước cơ bản này mọi người vẫn sẽ tuân thủ.
Sau khi đập tay, quan hệ giữa hai bên rõ ràng đã khăng khít hơn vài phần, Huyền Nữ cười tủm tỉm kéo Bùi Sơ Vận đang đứng hầu một bên: "Vận Nhi, có thể gọi sư thúc rồi."
