Nguyên Mộ Ngư ngẩn ngơ nhìn Lục Hành Chu ôm A Nọa bước vào cửa.
Đã qua rồi... là cái gì đã qua?
Oán đã qua, tình cũng đã qua, tất cả đều đã qua.
Nàng khẽ khàng nói một câu: "Nếu bây giờ ta đồng ý, có thể quay lại được không?"
Giọng nói rất nhẹ, nhưng dường như đã dốc cạn toàn bộ sức lực, không thể cất cao hơn được nữa, dù chỉ nói khẽ như vậy, toàn thân nàng cũng như sắp rã rời.
