“Không.” Nguyên Mộ Ngư thở dài nói: “Chẳng ai thích bị nghe lén cả, hiện giờ ta sợ đắc tội ngươi đến mức nào, ngươi không biết sao?”
Lục Hành Chu cũng không biết phải đáp lại con cá đang tỏ ra nhún nhường này thế nào, chỉ đành nói: “Vào ngồi đi.”
Thấy Nguyên Mộ Ngư tự mình lăn bánh xe, Lục Hành Chu dứt khoát đi ra sau nàng đẩy vào: “Cần gì phải khổ thế?”
Nguyên Mộ Ngư bỗng bật cười: "Có thể để ngươi đẩy một chút, vậy cũng không thiệt."
Lục Hành Chu theo bản năng muốn đùa câu "Lão Lục đẩy xe", nhưng chợt nhận ra quan hệ hiện tại của hai người đã không còn có thể đùa cợt những chuyện trăng gió như thế nữa, liền nuốt lời lại, đổi thành một câu: "Nàng đẩy ta bao năm, ta cũng chỉ đẩy một lần này thôi."
