Lục Hành Chu không nhịn được cười: "Oán khí ở đâu ra, sao không nói ta còn cùng Hoắc nhị công tử uống rượu? Tư thù với Hoắc Hành, ta cũng đâu có trút giận lên Hoắc Chương phải không? Ta thậm chí còn không trút giận lên ngươi nữa là."
Thịnh Thanh Phong lạnh lùng liếc Hoắc Kỳ một cái: "Đây là công đường Trấn Ma Ti, không phải hình đường của Hoắc gia các ngươi. Cho phép Hoắc hầu gia và người nhà vào dự thính đã là nể mặt khổ chủ, ở đây chen lời thẩm vấn là không coi Trấn Ma Ti ra gì sao?"
Bị Thịnh Thanh Phong trừng mắt, Hoắc Kỳ chợt thấy toàn thân lạnh toát.
Lúc này hắn mới biết, sát khí trên người vị Thủ tọa Trấn Ma Ti vốn ngày thường hay cười kia, tuyệt không phải hạng công tử kinh thành như hắn có thể so bì. Thịnh Thanh Phong một đường leo lên vị trí này, dưới tay đã diệt trừ không biết bao nhiêu ma đồ cùng hung cực ác, huyết tinh nồng đậm đến kinh người, sát khí ngập trời.
Hoắc Hành Viễn phất tay: "Mau tạ lỗi."
