"Ta nào cần thuốc của ngươi." Nguyên Mộ Ngư ngăn A Nọa lấy đan dược, ánh mắt nàng rơi trên mình con heo nhỏ: "Linh thú này có chút thú vị... tên là gì vậy?"
A Nọa đảo đôi mắt tròn xoe: "Nó tên Chu Chu."
"... Sư phụ ngươi không đánh ngươi sao?"
"Sư phụ chẳng bận tâm đâu."
Nguyên Mộ Ngư rất thích cái tên này, bản thân đang bị thương mà chẳng uống thuốc, trái lại còn ngồi xổm xuống, lấy ra một viên đan dược cho heo ăn: "Chu Chu ăn cơm."
