Cố Chiến Đình vung tay chấn văng: "Đạo bất đồng, thật là một lời lẽ đường hoàng. Năm đó lấy đạo bất đồng mà đuổi Dạ Phù Dao đi, trộm quyền bính Thiên Dao; nay lại lấy đạo bất đồng mà làm việc soán nghịch, trộm quốc mạch Đại Càn. Dạ Thính Lan, kẻ giả dối nhất chính là ngươi."
Dạ Thính Lan không biện giải với loại người có tư duy đầy âm mưu này, bọn họ chỉ có một lối suy nghĩ cố hữu của riêng mình, tranh cãi thế nào cũng không hết được.
Nàng chỉ khẽ cười: “Quốc mạch Đại Càn? Chẳng phải đã bị ngươi phá hoại gần hết rồi sao? Dạ Thính Lan ta đây không phải là kẻ đi nhặt đồ bỏ đi.”
“Ngươi!” Cố Chiến Đình vừa định nói, một vệt sáng trăng đã rót xuống đầu, dưới ánh sáng trong trẻo, ngũ tạng hắn như bị thiêu đốt.
“Thái Âm Chân Hỏa… hừ.” Cố Chiến Đình dường như không hề bị ảnh hưởng, ngược lại còn nhân kiếm hợp nhất, xuyên qua ngọn lửa băng giá, lao thẳng đến mặt Dạ Thính Lan: “Bây giờ trẫm là thân ma long, chiêu này của ngươi không còn tác dụng với trẫm nữa đâu!”
