Bạch Thất Ngư gỡ Ngu Tĩnh Thường ra khỏi người: "Khẽ thôi, nàng đừng làm khách của ta sợ chạy mất."
Ngu Tĩnh Thường lập tức lộ ra vẻ mặt lấy lòng, ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi mà ~ Thất Ngư, chàng còn chưa dùng bữa đúng không?"
Bạch Thất Ngư cúi đầu nhìn thời gian, quả nhiên đã đến giữa trưa.
"Đúng là chưa có gì vào bụng."
Hắn ngáp một cái, tinh thần có chút uể oải.
