Chuông điện thoại vừa reo đã được nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng Dương Mịch mang theo ý trêu chọc: "Ồ, Bạch đại nhân bận rộn lại còn nhớ đến ta sao? Ta còn tưởng ngươi bị đám yến yến oanh oanh kia mê hoặc đến quên cả lối về rồi chứ."
"Sao có thể chứ," Bạch Thất Ngư ngữ khí thành khẩn, "Ta nhớ nàng đến nỗi chẳng thể chợp mắt."
"Hừ, ta thấy là ngươi chẳng thèm nhớ đến ta thì đúng hơn."
Dương Mịch môi khẽ hừ lạnh, song trong lòng lại không khỏi dâng lên chút ngọt ngào.
"Nói đi, không có việc gì thì ngươi sẽ chẳng tìm ta đâu."
