"Chuyện này... Giang sư đệ và Đinh sư muội đều là người của mình, ta cũng nói thật vài lời, sở dĩ ta bằng lòng bỏ linh thạch ra dàn xếp việc này, chủ yếu là vì Hàn Chi Linh có liên quan đến thể diện của chưởng môn, nếu là đệ tử tông môn khác, ta đương nhiên sẽ không đoái hoài."
Ngạc Vân cũng vô cùng chân thành, thẳng thắn trả lời câu hỏi của Giang Tông Hành.
"Không lo thiếu mà lo không đều, Ngạc Vân sư huynh hôm nay giúp Hàn Đình Phong, một ngoại nhân, trả nợ, ngày mai nếu không giúp đỡ đệ tử trong tông môn, hai việc so sánh với nhau, sư huynh trong mắt các đệ tử khác của tông môn chẳng phải chỉ là một kẻ nịnh trên nọt dưới hay sao? Với danh tiếng như vậy, đợi đến khi Sư tôn thoái vị, sư huynh nghĩ mình còn có thể ngồi lên vị trí chưởng môn được không?"
Lời này của Giang Tông Hành khiến Ngạc Vân tức thì toát mồ hôi lạnh.
"May nhờ có sư đệ nhắc nhở, nếu không hôm nay ta đã phạm phải sai lầm lớn rồi."
