Nhưng thông qua buổi đấu giá lần này, nàng lại biết được giá trị của viên trân châu mà Trần Mạc Bạch tặng nàng, trong lòng cảm thấy bằng hữu này cũng không tệ, không uổng phí bình trà ngộ đạo tam giai mà nàng đã tặng.
Nghĩ đến đây, Văn Nhân Tuyết Vi nhìn Bùi Thanh Sương vẫn đang không ngừng mân mê khoe khoang, bèn cầm ấm trà giả vờ như vô ý, vén tay áo màu xanh nhạt mỏng như lụa lên, để lộ ra một viên trân châu tròn trịa y hệt trên cổ tay trắng ngần của nàng.
Nàng đem vật này xâu thành vòng tay, cũng có nét đặc sắc riêng.
Bùi Thanh Sương vẫn luôn quan sát sắc mặt của Văn Nhân Tuyết Vi, đương nhiên là người đầu tiên nhìn thấy viên trân châu trên cổ tay nàng, liền trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
“Sao ngươi cũng có một viên?”
