Minh Văn chân nhân sau khi dừng lại trước cửa một lát, liền nghe thấy một tiếng truyền âm bảo nàng đi vào.
Bên trong động phủ là một tu sĩ với dung mạo già nua, nếp nhăn trên mặt bà tựa như vỏ cây, đôi tay gầy guộc như cành khô, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm sáng ngời, hệt như bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, toát ra ánh sáng của trí tuệ.
“Sư tôn, Trần chưởng môn đã từ chối đề nghị của chúng ta!”
Minh Văn chân nhân bèn bẩm báo lại kết quả sự việc.
Mộc Cầm lão tổ nghe vậy sắc mặt vẫn không đổi, bèn hỏi lại chi tiết cuộc nói chuyện giữa hai người.
