Mạnh Hoằng đã dời khỏi nơi có Trường Sinh Mộc, chuyển đến ở trong viện tử mà ngày thường ông vẫn hay câu cá.
Nơi này cũng được xem là một linh địa tam giai ở Cự Mộc Lĩnh, có núi nhỏ, có suối khe, còn có rừng cây và biển hoa, được coi là một thắng cảnh trong tông môn.
“Linh mễ bổ sung nguyên khí, trưởng lão cứ ăn nhiều một chút, sẽ mau khỏe lại thôi.”
Trần Mạc Bạch đưa từng cây linh mễ Ngọc Trúc đã được mình cưa gọn gàng cho Mộc Viên đang đứng bên cạnh, y cảm tạ rồi nhận lấy, sau đó lui ra ngoài nấu cơm.
“Ồ, tiểu tử nhà ngươi vậy mà thật sự trồng được linh mễ nhị giai, thứ này mười năm mới thu hoạch một lần, ngoại trừ Linh Thực Bộ bị tông môn ép phải duy trì quy mô trăm mẫu, các tu sĩ khác trong tông môn, về cơ bản không ai thật sự ra tay trồng cả.”
