“Mính Nhi, ngươi hãy lập khế ước với nó đi, như vậy khi đến đây rèn luyện đấu pháp, có nó bảo vệ, sẽ an toàn hơn nhiều.”
Trác Mính đương nhiên gật đầu, sau đó lập tức ký kết Huyết Chú Khế Ước.
“Sư tỷ, con mèo này của tỷ thật đẹp.”
Lạc Nghi Huyên đứng bên cạnh cất lời khen ngợi, Trần Mạc Bạch nghe vậy bèn nhìn con sơn li miêu vằn đen xám, đầu tròn đuôi to, trông rất bình thường đang đứng bên chân Trác Mính sau khi lập khế ước.
So với con mèo trắng hắn nuôi ở hội học sinh, con này xấu hơn nhiều.
