“Vậy việc này cứ quyết định như vậy.”
Trần Mạc Bạch và Bùi Thanh Sương đập tay lập thệ, xem như đã định ra một giao ước.
Có điều đây cũng không phải là bắt buộc, nếu tương lai Bùi Thanh Sương tự mình lĩnh ngộ được thì sẽ không cần Trần Mạc Bạch giúp đỡ nữa.
Hơn nữa, chuyện này ít nhất cũng phải đợi đến khi cả hai đều Kết Đan, thậm chí là Kết Đan viên mãn, còn chưa biết đến năm nào tháng nào nữa.
“Ngày mai ta tiễn ngươi, còn nữa, đừng quên đến chỗ Hào Tào lão sư cáo biệt.”
