Mạnh Hoàng Nhi coi lời của Trần Mạc Bạch như kim chỉ nam, dù sao cũng nhờ có sự chỉ điểm của hắn, nàng mới luyện thành được giới hạn pháp. Hơn nữa, với thân phận là thiên tài đệ nhất Tiên môn ngàn năm, tầm nhìn của hắn chắc chắn thấu suốt hơn nàng.
Thế là, Mạnh Hoàng Nhi gật đầu, hít một hơi thật sâu, bắt đầu ép cạn thần thức và khí huyết của mình, một lần nữa hấp thu linh khí từ bên ngoài để ngưng tụ linh lực thể lỏng.
Trần Mạc Bạch thấy vậy gật đầu, lại bóp nát một khối linh thạch ném vào Tụ Linh Trận.
Theo một làn sương khói mờ ảo, linh khí nồng đậm được hắn đưa đến trước người Mạnh Hoàng Nhi một cách chuẩn xác, rồi theo từng hơi thở của nàng mà tiến vào cơ thể.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên vầng trán láng mịn của Mạnh Hoàng Nhi rịn ra những giọt mồ hôi li ti, lướt xuống chiếc cằm trắng muốt nhỏ nhắn, tinh xảo của nàng rồi nhỏ giọt.
