Lưu Văn Bách lúc này cũng quỳ xuống cầu xin cho Lạc Nghi Huyên, Trác Mính thấy hai người đều quỳ, mình đứng cũng không tiện, bèn quỳ xuống theo.
Trần Mạc Bạch: “Trưng dụng linh đà của Lạc gia có trả linh thạch không?”
Lưu Văn Bách thành thật đáp: “Có trả, đều theo giá thị trường. Đệ tử vốn muốn trả thêm, nhưng Lạc gia không dám nhận.”
Trần Mạc Bạch: “Đã trả thì không có gì đáng nói. Nhưng Huyên nhi, sau này ngươi cũng là người sẽ Trúc Cơ, tương lai còn có hơn hai trăm năm thọ nguyên. Những ấm ức thuở nhỏ cứ trút bỏ đi là được, đừng giữ mãi trong lòng, kẻo sau này trở thành tâm ma.”
Nghe sư tôn nói vậy, Lạc Nghi Huyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không còn khóc nữa.
