Đạo lữ là người cùng đi qua quãng đời còn lại, là thân nhân cả đời, cũng là nơi tu sĩ gửi gắm phần lớn tình cảm.
Trần Mạc Bạch không muốn mấy trăm năm sau phải trơ mắt nhìn đạo lữ bên mình dần già yếu, hóa thành xương khô trong nấm mồ.
Vì vậy, tuy cảm giác mong đợi trong lòng đã được thỏa mãn, nhưng hắn nghĩ ngợi một lát, vẫn cảm thấy không nên dễ dàng đưa ra lời hứa của mình.
“Ngươi nói vậy, ta lại càng phải suy nghĩ cho thật kỹ.”
Cuối cùng, Trần Mạc Bạch mỉm cười đáp lại Nghiêm Băng Tuyền, nàng nghe xong khẽ “ừm” một tiếng, rồi trong sự im lặng kéo dài, hai người ngắt truyền tin.
