Bạch long cũng dốc hết sức mình, nhưng cảnh giới của nó lúc này lại hoàn toàn không đủ sức chống đỡ, giữa tiếng rồng gầm kinh thiên động địa, thân rồng không ngừng vặn vẹo, từng mảnh vảy giáp vỡ tan.
Nó cố gắng hóa giải sức mạnh hư không, dùng chân linh chi lực của bản thân để đóng băng hư không.
Điều này cũng có hiệu quả nhất định, chỉ là so với thiên kiếp vô tận, chân linh chi lực của nó rồi cũng có ngày cạn kiệt.
Đoạn đường này chỉ mới đi được một phần ba đã đến giới hạn chịu đựng của bạch long.
Trong một tiếng rồng ngâm thê lương, vảy rồng của nó bắt đầu vỡ nát bay tứ tung, máu rồng vung vãi trong thiên kiếp, hóa thành từng đạo hàn quang chói mắt.
