Văn Nhân Tuyết Vi cũng ngồi ngay ngắn trên mây, hư ảnh cây Đại Xuân phía sau nàng ẩn hiện, nhưng đôi mày thanh tú khẽ nhíu, dường như đã nhìn thấy các loại sai lầm mà mình đã phạm phải trong quá trình tu luyện Trường Xuân Công trước đây.
Cuối cùng là Nghiêm Quỳnh Chi, toàn thân nàng nở rộ từng đóa hoa băng, cả người giống như một pho tượng băng, đang trải qua sự lạnh lẽo vĩnh hằng, thể nghiệm vạn vật đông tuyệt, nhưng lại run rẩy cầm cập.
Ngoài Vọng Tiên Phong ra, trên hai ngọn núi còn lại, các tu sĩ tầng lớp cao nhất của Tiên môn cũng đều dưới tác dụng của Kinh Thần Khúc mà triển hiện ra khí tượng của bản thân.
Có người như Thừa Tuyên Thượng Nhân, đường hoàng huyền diệu; cũng có người u ám tĩnh mịch, lại thâm sâu khó lường; nhưng cũng có người sắc mặt tái nhợt, thần thái kinh hoàng.
Hiển nhiên dưới trạng thái Kinh Thần Khúc, mọi người đã thể nghiệm cảnh giới hư ảo của bước Hóa Thần kia. Có người trực tiếp thành công; có người tuy thất bại, nhưng cũng nhìn thấy hy vọng viên mãn sau khi tu sửa công pháp.
