Mang theo dáng vẻ nhẹ nhõm chưa từng có, Lạc Nghi Huyên đến trà lâu.
Bước lên lầu hai, Lạc Nghi Huyên nhìn thấy sư tôn đang ngồi ngay cửa sổ, mỉm cười gật đầu với nàng.
Đây chính là ánh sáng của nàng, là vầng thái dương xua tan mọi u ám trong lòng nàng!
“Sư tôn, đệ tử thắng rồi.”
Lạc Nghi Huyên không dám tin đây là giọng nói của chính mình, nó tràn đầy sự vui vẻ và nũng nịu mà nửa đời trước nàng chưa từng dám nghĩ tới, dường như đang khoe khoang thành tựu với người quan trọng nhất, khẩn thiết mong chờ sự công nhận của người.
