Một chiếc lá xanh biếc mơn mởn từ trong cơ thể y bay ra, đẩy bật kim quang tử tuyến của Huyền Tiếu khỏi đỉnh đầu.
“Giãy giụa cũng vô ích thôi!”
Huyền Tiếu cất lời đầy thương hại, sau đó ngón trỏ lại giơ lên, một viên kim châu nữa ngưng tụ lấp lánh, kim quang tử tuyến lại một lần nữa chém về phía Tạ Vân Thiên.
“Ta không hổ thẹn với tông môn!”
Vào khoảnh khắc tử vong cận kề, sắc mặt Tạ Vân Thiên đột nhiên bình tĩnh lại, y hét lớn một tiếng, rồi ngẩng đầu đối diện với kim quang.
