Đám tu sĩ tuyệt vọng nhìn thân hình đồ sộ của Khoái Chích nặng nề rơi xuống đất, mặt đất dường như cũng vì thế mà rung chuyển dữ dội.
Ma khí quấn quanh người Khoái Chích, uy thế ngập trời, mang lại cảm giác sợ hãi không thể nào chiến thắng.
Khoái Chích liếc nhìn đám tu sĩ có mặt tại đây, như thể đang nhìn một đám mỹ vị, khiến nó không khỏi chảy nước miếng.
Nó lè cái lưỡi dài, chậm rãi liếm đôi môi dày, cười hắc hắc.
“Nhân loại, đừng mang vẻ mặt bi thương như vậy, các ngươi nên vui mừng mới phải.”
