Thập Đại Tông Môn, mười vị Thiên Kiêu, từng người một đều đang giễu cợt Lý Thanh Hải, trút giận trong lòng.
Lý Thanh Hải khẽ bĩu môi, cất tiếng nói lớn cắt ngang lời bọn họ.
“Ta nói chư vị, có thời gian nói nhảm, chi bằng sớm ra tay đi. Bằng không một khi ta đã xuất thủ, lát nữa các ngươi sẽ không còn cơ hội ra tay nữa đâu.”
Tuy nhiên, lời nhắc nhở thiện ý này của Lý Thanh Hải, trong mắt chúng Thiên Kiêu, lại chẳng khác nào một sự sỉ nhục đối với bọn họ.
“Hay cho một Thánh Tử Thanh Vân Tông. Nói khoác mà không sợ rụng lưỡi. Chẳng lẽ ngươi còn muốn một chiêu chế phục tất cả Thiên Kiêu chúng ta ư?!”
