“Mạnh Hạo Nhiên! Ngươi dám!!”
“Ta Mạnh Hạo Nhiên, có gì mà không dám?!” Hạo Nhiên lão tổ khí thế hừng hực, không cho phép nghi ngờ.
Cơ Tuệ trong lòng sốt ruột, vội vàng hạ thấp tư thái, lựa lời khuyên nhủ.
“Mạnh Hạo Nhiên, chúng ta là bạn bè nhiều năm, ta phải hảo tâm khuyên ngươi. Chuyến này nếu ngươi không lên trời, tiên môn đóng lại, đời này khó lòng mở ra lần nữa. Ngươi chớ có uổng phí cơ duyên trời ban này!”
“Ha ha ha… Vậy cũng tốt, từ nay lão tử cứ làm một kẻ tiêu dao nơi trần thế, chỉ mong tiêu dao chẳng màng thành tiên!” Hạo Nhiên lão tổ tiêu sái cười lớn.
