“Thôi được! Cứ quyết định vậy đi, khi nào có thời gian, nhớ ghé Trường An, ta và phu quân của ta nhất định sẽ khoản đãi ngươi thật tốt, đưa ngươi đi ngắm cảnh Trường An...”
Nói xong, Cơ Như Nguyệt lộ ra vẻ mặt gian kế đã thành, vui vẻ dẫn phu quân và nữ nhi rời đi.
Lúc sắp đi, Minh Nguyệt còn đặc biệt dặn dò một câu, nói: “Ngươi cẩn thận một chút... mẫu thân của ta... không dễ đối phó đâu.”
Cơ Dương vỗ vỗ vai Diệp Thu, cuối cùng giơ ngón cái lên với hắn, nói: “Dũng sĩ! Tự cầu đa phúc đi...”
Diệp Thu ngơ ngác nhìn hai người họ, có cảm giác sống lưng lạnh toát.
