“Diệp Thu, Diệp Thu, Diệp Thu...”
Đúng lúc Diệp Thu vẫn đang cùng Gia Cát Uyên cạn chén trò chuyện, dưới đài chúng nhân đã sớm không thể kìm nén được nữa.
Nhiều người có mặt hôm nay không phải vì thi hội mà đến, mà thuần túy chỉ để chứng kiến một tuyệt tác của Diệp Thu ra đời.
Mà giờ phút này, đã đến thời khắc cuối cùng của thi hội, tất cả mọi người đều vô cùng mong chờ mà hò reo.
Đứng trên đài cao, Diệp Thu thỏa thích tận hưởng sự kỳ vọng của chúng sinh, cảm giác được vạn người chú ý khiến hắn nhất thời có chút quên mình.
