“Hang chuột?”
Diệp Thu ngẩng đầu liếc nhìn sơn động tối tăm này, lạnh lẽo ẩm ướt… tĩnh mịch ngột ngạt, quả thật có chút giống hang chuột trong cống ngầm.
“Hang chuột gì chứ, ngươi thật vô lễ!”
Minh Nguyệt bước tới, ngồi xuống bên cạnh, một tay chống cằm, chăm chú quan sát sơn động trước mắt.
Hồi lâu sau, nàng mới tiếp tục lên tiếng: “Nói vào chuyện chính, ngươi bây giờ đã nợ ta hai món nợ, ngươi định khi nào trả ta?”
