“Diệp Thu, ngươi thế nào? Vẫn ổn chứ...”
Mọi người thấy Diệp Thu trở về, vội vàng tiến lên đón, ân cần hỏi han.
Diệp Thu phất tay, nhịn cơn đau dữ dội, cười nói: “Ha, nực cười, ta làm sao có thể có chuyện được, cho dù có chuyện thì cũng là hắn có chuyện. Bây giờ ta thoải mái lắm, toàn thân nhẹ nhõm...”
Mọi người thấy vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Lâm Giác Viễn sùng bái nói: “Quả nhiên là ngươi, quá lợi hại! Thật không hổ là người mà ta sùng bái nhất...”
“Khiêm tốn, khiêm tốn.”
