Hành động nhỏ của Hạc Vô Song lập tức bị Diệp Thu phát hiện, khóe miệng hắn bất giác nhếch lên.
“Hạc huynh, ngươi có vẻ sợ hãi lắm thì phải?”
“Có sao? Không có đâu, ta chỉ đột nhiên cảm thấy chân hơi tê nên cử động một chút thôi.”
Hạc Vô Song một phen chột dạ, còn Diệp Thu thì nhìn hắn với vẻ cười như không cười.
Hướng mắt về lại đại sảnh, cùng với sự xuất hiện của An Nhiên, không khí tại đây lập tức ngưng đọng.
