“Hừ… đừng tưởng ngươi nói đỡ cho ta thì ta sẽ cảm tạ ngươi.”
Một tiếng hừ lạnh, ánh mắt Diệp Thanh tràn ngập phẫn nộ và hận thù.
Hắn không thể nào vì một lần Diệp Thu giúp đỡ mà cảm tạ, càng không thể tha thứ cho hắn.
Tất cả những thứ vốn thuộc về mình đều bị hắn… không biết xấu hổ mà cướp đi, hắn mới là kẻ đầu sỏ khiến mình ra nông nỗi này.
Diệp Thu nghe vậy, dùng khóe mắt liếc hắn một cái, ánh mắt đầy vẻ ngạo mạn, khinh miệt.
