“Không... không thể nào.”
Không ai thấu hiểu thanh kiếm này hơn Bạch Vân Phi, đây chính là bảo kiếm sư phụ hắn năm xưa luôn mang theo bên mình.
Dù nó chỉ là một phàm kiếm bình thường, song lại đại diện cho những gian truân, thăng trầm trên con đường tu hành của Bạch Ngọc Kinh, một quá khứ không thể nào quên.
Bản thân hắn là người hoài niệm, tự nhiên không bỏ rơi thanh kiếm này. Năm xưa... Bạch Vân Phi thường hỏi y, vì sao chỉ độc yêu thanh kiếm ấy.
Bạch Ngọc Kinh đáp: “Đường tu tiên, mênh mông vô bờ, người đến người đi, người về lầu không. Có thể bầu bạn bên ngươi, e rằng chỉ có thanh kiếm này.”
