“Ngươi cười cái gì?”
Thấy hắn vô cớ bật cười, Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu.
Diệp Thanh lại cười nói: “Ngươi không cảm thấy, một đời bi thảm của ta, thật đáng cười sao?”
Diệp Thanh châm biếm, Minh Nguyệt lại lắc đầu, nói: “Ta cũng không cảm thấy như vậy, ngươi từng sở hữu mọi thứ mà người khác đều hâm mộ, chỉ là ngươi quá không biết đủ, mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay.”
“Những gì ngươi phải chịu đựng bây giờ, không đáng tiếc nuối! Nếu trong lòng ngươi có nửa phần hối hận, còn một tia thu liễm, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.”
