“Được rồi, tóc đã sấy xong, có thể dạy ta rồi.”
Giang Tuyết Lị hít một hơi thật sâu rồi quay người lại nhìn Lâm Chính Nhiên.
Trong bầu không khí này, nàng vẫn rất hồi hộp: “Tắt đèn trước đi.” Nàng nói.
Lâm Chính Nhiên dùng điều khiển từ xa tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, nhân lúc đêm tối, khóe miệng hắn không nhịn được mà nhếch lên một nụ cười, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại: “Sau đó thì sao?”
Giang Tuyết Lị nghĩ đến những thứ mình từng xem, tuy đều không phù hợp với trẻ nhỏ nhưng nàng chỉ xem thể loại thuần ái, nên việc ôm ấp trong những tác phẩm đó là món khai vị không thể thiếu:
