Đối với Lâm Chính Nhiên, bất cứ thứ gì phức tạp, chỉ cần có nguyên liệu là có thể nhanh chóng làm thành. Món lễ vật này khi hắn làm vào chiều nay còn thêm vào một chút linh khí, đặt trong phòng ngủ có thể ít nhiều giúp người ta an thần thư giãn.
“Ừm, kỳ thực chỉ nhìn có vẻ phức tạp thôi, làm thì rất đơn giản.”
Tưởng Thiến như nâng niu bảo bối, hai má ửng hồng: “Cảm ơn... ta sẽ trân trọng nó.”
Lâm Chính Nhiên cáo biệt: “Vậy ta đi đây, bữa cơm tối nay ăn rất vui vẻ. Chuyện ngươi nói ta cũng sẽ ghi nhớ trong lòng mà chú ý, tạm biệt.”
Tưởng Thiến ngẩng đầu, giọng điệu vốn băng lãnh thường ngày, chỉ khi đối với hắn mới thêm vài phần dịu dàng: “Tạm biệt, ngày mai gặp.”
