“Không đi nữa, nhìn thấy hai người bọn họ là ta lại thấy khó chịu.”
Trần Linh Nhi hậm hực đáp.
“Ha ha.”
Trần Lâm cười khẽ.
“Ngươi muốn đuổi kịp hai người bọn họ không dễ đâu, vẫn nên nghĩ thoáng một chút, đừng vì thế mà sinh ra tâm ma.”
“Không đi nữa, nhìn thấy hai người bọn họ là ta lại thấy khó chịu.”
Trần Linh Nhi hậm hực đáp.
“Ha ha.”
Trần Lâm cười khẽ.
“Ngươi muốn đuổi kịp hai người bọn họ không dễ đâu, vẫn nên nghĩ thoáng một chút, đừng vì thế mà sinh ra tâm ma.”
Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.
* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng
Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất