Dù chính đạo ở Đông Châu đại lục đang như mặt trời ban trưa, nhưng thế lực của ma tu cũng không hề kém cạnh.
Mặt trời càng rực rỡ, bóng tối ẩn chứa bên dưới lại càng sâu thẳm.
“Linh Nguyệt bí cảnh ư? Bí cảnh thượng cổ trong truyền thuyết, bị Tứ đại Hóa Thần thánh địa khống chế, bên trong ẩn chứa vô số tài nguyên, bởi vậy mới bồi dưỡng ra đời đời thiên kiêu. Nhưng tòa bí cảnh này bọn ta cũng có thể tiến vào. Nhớ kỹ, lần này bọn ta đến đây không phải để tìm kiếm cơ duyên, mà là để giết người, săn giết lũ thiên kiêu của thánh địa kia.”
“Tứ đại Hóa Thần thánh địa của Đông Châu đại lục đã độc chiếm toàn bộ tài nguyên tu luyện của đại lục. Đám khốn kiếp đó lấy linh căn để phân định tài năng, nếu là tu sĩ có linh căn hạ đẳng thì chẳng khác nào bùn đất, căn bản không cho những tu sĩ tư chất thấp kém như bọn ta cơ hội. Dù tu luyện có cố gắng đến mấy cũng sẽ không được bọn chúng đoái hoài. Lần này ta phải cho bọn chúng biết, dù tư chất thấp kém cũng tuyệt đối không thua gì bọn chúng.”
“Dù trở thành ma tu thì sao, dù bị người người truy sát thì thế nào? Nếu có thể đắc đạo trường sinh, vậy thì không làm người cũng chẳng sao, cho dù là thành ma, cũng là điều bọn ta mong muốn.”
