Hiển nhiên đã có người nói trước với hắn điều gì đó.
“Không có huyết mạch hoàng thất, lại có thể ngự sử long khí, hơn nữa còn vào được thế giới trong tranh.”
“Lẽ nào…”
Ký ức bị phủ bụi của Hắc Long chợt nới lỏng, dường như nghĩ đến điều gì, thần sắc trở nên ngưng trọng.
“Không sao cả, bất kể ngươi có phải người nhà họ Sở hay không, đối với ta cũng chẳng có gì khác biệt.” Hắc Long vung tay, mây đen nơi chân trời tan hết, hơn mười quầng sáng đủ màu sắc hiện ra từ hư không, “Muốn truyền thừa nào, ngươi tự chọn đi.”
