“Đừng, đừng nhắc lại nữa, mất mặt chết đi được!”
Gò má Lệ Diên đỏ bừng, nhớ lại dáng vẻ “niên thiếu khinh cuồng” của mình năm xưa, nàng hận không thể tìm một cái hố mà chui xuống.
Tuy nhiên, xét theo một khía cạnh nào đó, nàng quả thực đã làm được, hơn nữa còn không chỉ một lần...
“Đại nhân, bây giờ ngài có bận gì không?” Lệ Diên do dự một lát, khẽ hỏi.
Trần Mặc nói: “Hôm nay phải đến Kỳ Lân Các một chuyến, nhưng tạm thời không vội. Sao thế?”
