“Bồi thường?”
Hoắc Vô Nhai ngẩn người, “Bồi thường cái gì?”
Ngọc U Hàn thản nhiên nói: “Vì sự sơ suất của ngươi, khiến Trần Mặc suýt gặp nguy hiểm, hôn mê mấy canh giờ mới tỉnh lại, hiện tại còn chưa thể xác định thân thể có lưu lại ám thương hay không.”
“Phí thuốc men, phí lỡ việc, phí tổn thất tinh thần ———— những thứ này đương nhiên phải do ngươi bồi thường, có vấn đề gì không?”
Mấy từ này, nàng cũng là nghe được từ Trần Mặc, xem như là học đi đôi với hành.
