“Hống!”
Kỳ Lân ngửa trời thét dài, một thanh trường kiếm từ trong miệng nó chậm rãi lâng lên.
Thân kiếm dài chừng bốn thước, toàn thân bằng đồng thanh, phủ đầy rỉ sét loang lổ, chuôi kiếm được quấn vải sơ sài, khắp nơi đều toát ra khí tức cổ xưa tang thương.
“Đây chẳng lẽ là...”
Hoắc Vô Nhai dường như nghĩ đến điều gì, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
