Lúc này, màn đêm tĩnh mịch, giọng nói của Sở Diễm Li vang lên vô cùng rõ ràng.
Cấm quân và giá sĩ đều cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy gì, Lư Hoài Ngu quay đầu lại, ánh mắt có phần cổ quái nhìn hai người.
Trần Mặc giật giật khóe miệng, giọng nói như thể nặn ra từ kẽ răng: “Ti chức thật sự rất nhớ điện hạ…”
“Ta cũng vậy.”
Sở Diễm Li cười híp mắt nói: “May mà hôm qua ngươi giúp ta trị thương, nếu không ta đã chẳng thể tham gia đại điển rồi, có điều ra tay hơi thiếu chừng mực, bóp làm ta đến giờ vẫn còn hơi đau…”
