“A a a ——”
Tiếng kêu của Tuyệt Hài đột nhiên trở nên thảm thiết, thân thể như bị một bàn tay vô hình lột ra, đầu tiên là da, gân, sau đó đến xương cốt, nội tạng… mỗi tấc huyết nhục đều dần quy về hư vô.
“Chờ một chút.”
Trần Mặc nghĩ đến điều gì đó, ngọn lửa đang nhảy múa liền ngưng lại.
Lúc này Tuyệt Hài chỉ còn lại thân xác rách nát, vẻ mặt cũng không còn khinh thường như ban nãy, trong sợ hãi lại xen lẫn lấy lòng: “Bất kể các ngươi muốn gì, ta đều có thể phối hợp, chỉ cần ngươi đừng giết ta… chúng ta hòa giải được không?”
