Nó ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt trong veo như pha lê, duỗi móng vuốt kéo kéo ống quần hắn.
“Đây là cho ta sao?”
Trần Mặc ngồi xổm xuống, vươn tay nhận lấy viên cầu.
Vừa cầm vào tay đã thấy lạnh lẽo trơn nhẵn, bên trong tràn ngập những hạt màu đỏ, cuồn cuộn như thủy triều, đó là biểu hiện của sát khí ngưng tụ đến cực hạn.
Không cần nói nhiều, hắn cũng đoán được vật này lấy từ trên người Sở Hành.
